Chương 23

Tổng Tài Cầm Thú Hãy Sủng Thê!

4.336 chữ

13-12-2022

-" Cô định xin lỗi tôi đến bao giờ? "

Cô ngây người ngước mắt nhìn lên, lại là cậu ta, sao đi đâu cũng đụng mặt phải!

-" Tôi xin lỗi, tại tôi không được tập trung cho lắm...!Ừm, cũng không làm phiền anh nữa, tôi phải đi rồi " cô cười nhẹ nhưng đôi mặt vẫn ẩn hiện lên nỗi buồn nào đó

-" Cô định đi đâu nữa? Để tôi đưa cô đi? "

-" Không cần, sáng nay anh đã đưa tôi đến đây rồi, tôi không muốn gây phiền "

-" Kệ đi, dù sao tôi cũng hết bệnh nhân để khám rồi " Đình Nhật nhanh miệng nói

Xong, Diệp Mỹ bước tới, khoanh tay trước ngực, nhếch mép nói

-" Còn nửa cái bệnh viện đang xếp hàng chờ anh kia kìa...!"

-" Mỹ Mỹ....!" cô quay đầu lại nhìn

Diệp Mỹ bước tới chỉ chỉ vào người Đình Nhật ra giọng đe doạ

-" Cậu tốt nhất là đừng có giở trò gì với chúng tôi, nếu không là tôi gi3t chết cậu đấy! "

Đình Nhật bất ngờ cười lớn, khiến Diệp Mỹ nhăn nhó mặt mày, cậu ta đáp trả lại

-" Tôi là đang giúp cho cô bạn thân của cô đấy, tôi có làm gì sai đâu? "

-" Anh...!/được rồi, đừng cãi nhau nữa, hai người đều là bác sĩ đó/ " cô mệt mỏi lên tiếng giải hoà nhưng có lẽ không mấy khả dụng

-" Là cô ta nói tôi trước nên tôi mới nói lại thôi mà " Đình Nhật bĩu môi gắng giọng cãi lại

-" Nè nè, anh vô lí quá đó, tôi nói sự thật chứ phải nói bừa! "

-" Tôi mặc kệ, tại cô tại cô...!/Đủ rồi! Hai người có thể im đi một chút được không?/ " cô bỗng quát tháo lên, cô đã nhịn đủ rồi, ồn ào chết đi được!

Đình Nhật và Diệp Mỹ im phắt đi, không dám hó hé một lời, xong cô hạ giọng lại quay sang Diệp Mỹ nói

-" Mỹ Mỹ, cho tớ mượn một ít tiền "

_____

Sau khi cô mượn tiền của Diệp Mỹ xong thì liền bắt taxi đến công ty hắn.

Bước vào trong cô như choáng ngợp bởi sự sang trọng và sạch sẽ của công ty, đến quầy lễ tân, cô lịch sự hỏi

-" À cô có thể cho tôi biết phòng của giám đốc Vương ở đâu không? "

Nữ nhân viên đó nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cất giọng chanh chua nói

-" Cô đã có hẹn trước với ngài ấy chưa? "

-" Rồi! Anh ấy mới điện tôi tới đây " cô liền đáp

Nữ nhân viên chỉ hừ một cái rồi bước đi, cô thấy vậy cũng đi theo.

Lên tới tầng cao nhất của công ty, nữ nhân viên chỉ tay về phía căn phòng có cánh cửa khác với những cánh cửa còn lại, nó màu đen và nhìn trông rất cứng cáp.

Cô sải chân bước đến, đứng trước cửa cảm giác lo sợ liền ập tới, cô hít một hơn thật sâu rồi lấy hết dũng khí gõ cửa nhưng chưa kịp đụng vào thì bên trong đã vọng ra những lời mật ngọt từ cô gái nào đó và tiếng cười của hắn, tim cô bỗng lạnh đi, hàng ngàn hàng vạn con dao đâm thẳng vào tim, tại sao lại đau đến thế chứ?

Hắn có cảm giác có người ở ngoài, liền lên tiếng

-" Đứng ngoài đó làm gì? Vào đi "

Cô giật thót mình, người đổ đầy mồ hôi, làm sao hắn biết có người ngoài đây cơ chứ? Không nghĩ ngợi nhiều, cô chầm chậm đẩy cửa vào, thứ ập vào mắt cô đầu tiên là một người cô gái đang ôm chầm lấy chàng trai mà hôn vào cổ, hơn hết khuôn mặt của chàng trai đó rất hưởng thụ.

Hắn mở đôi mắt ra nhìn cô đăm chiêu như chờ điều gì đó từ cô, cô mở lời

-" Anh gọi tôi đến đây làm gì? " cô lạnh nhạt nói nhưng âm điệu lại lạc đi

Câu nói đó của cô đã làm cho hắn hụt hẫng rất nhiều, chỉ còn biết khinh bỉ mà nói

-" Ừmm tôi chỉ là muốn thông báo cho cô biết là tôi đã có bạn gái rồi "

-" Ừ, chúc mừng, không còn việc gì thì tôi đi đây " cô lười biếng trả lời, định quay gót bước đi thì hắn lại nói tiếp

-" Có thể cô ấy sẽ về chúng sống với chúng ta "

Cô đứng lặng im một hồi, quay đầu lại cười tươi nhìn hắn nói

-" Tôi rất hoan nghênh! "

Xong cô sải bước ra đi, nước mắt cô thế cũng bắt đầu rơi, hắn thật sự muốn làm như vậy sao? Hắn đã từng nghĩ về cảm giác cô chưa? Cứ thế mà cô chạy một mạch ra khỏi công ty, lang thang trên con đường tấp nập người

Còn phần hắn, sau khi cô đi ra khỏi hắn đã cơn lôi đình, đuổi cô gái kia ra khỏi phòng rồi đập phá mọi thứ trong căn phòng đó, giờ nó thật hỗn loạn.

Hắn dựa vào kệ sách bất lực mà ngồi xuống, hai tay chống lên trán, tự oán trách bản thân

_____

Tách tách tách....!Những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống mặt đường, cô với đôi mắt vô hồn mà lững thững bước đi, nước mắt cô cũng hoà lẫn vào hạt mưa khó mà ai thấy được rằng cô đang khóc.

Bỗng đôi mắt cô mờ dần đi, bước chân cũng không được cân bằng, cô ngã xuống nhưng may lại có một người con trai đỡ lấy cô, cô ngước mắt nhìn lên anh ta cười nhạt rồi ngất lịm đi, những thứ cô còn nhớ được về anh ta là đôi mắt xanh ngọc, mái tóc đen óng và khuôn mặt tuấn tú ......

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!